PHÚC ĐÌNH
(Kính viếng hương hồn mẹ dấu yêu)
Đêm đêm nghe tiếng mẹ ru
Câu thơ xưa của Nguyễn Du xé lòng!(1)
Nhiều ngày gạo hết, khoai không
Em thơ khát sữa đêm đông nối dài!
Đớn đau thay một sáng mai
Nhìn ra thân mẹ treo ngoài mái hiên
Cả nhà hoảng hốt gào lên
Cắt dây hạ mẹ xuống nền nhà ngang
Chúng con đốt lửa vội vàng
Hà hơi thổi ngạt thắp nhang khấn trời
Mẹ mau sống lại, mẹ ơi!
Năm con thơ dại ai người dưỡng nuôi?
Phải chi lời khấn thấu trời?
Mà dần mẹ đã phục hồi nhịp tim
Mẹ huơ tay như kiếm tìm
Em thơ khát sữa ngồi bên mẹ gào
Nhìn năm con nước mắt trào
Mẹ rằng vì chẳng thể nào dưỡng nuôi
Thà giờ mẹ chết đi rồi
Thì nông dân sẽ không đòi tịch thu
Để năm con dại ngây thơ
Còn khoai, còn gạo sống chờ đợi ba!
Bởi giờ ba ở rất xa
Mẹ mất, ba mới về nhà được thôi!
Tảo tần lăn lộn một đời
Năm con dần lớn mẹ nuôi đến trường
Chiến tranh tàn phá quê hương
Em Ân nhập ngũ sa trường xả thân
Mẹ đớn đau ngất mấy lần
Bởi Ân dâng trọn tuổi xuân huy hoàng!
Bốn con học lực giỏi giang
Đều vào đại học rời làng xa quê
Mỗi lần có dịp quay về
Nhìn đôi vai mẹ tái tê cõi lòng
Dù qua trăm núi nghìn sông
Làm sao quên được tấm lòng mẹ thương!
Cuối đời mắt mẹ rưng rưng:
Nhớ thương ông nội đói lòng chết oan
Ông nào theo Pháp làm quan
Chỉ theo Đề Thám, Cụ Phan suốt đời
Vậy mà nay họ quy người
Theo Quốc Dân Đảng một thời hại dân!
Ông từng sống trọn nghĩa nhân
Luôn yêu Tổ Quốc, quên thân vì Người
Tham, Sân, Si sớm xa rời
Lấy Ân báo Oán thề bồi núi sông
Mỗi lần về viếng mộ ông
Con dâng giùm mẹ một vòng hoa tươi!
Chín năm mẹ đã xa rồi(2)
Con thề mãi mãi nhớ lời mẹ ru!
Vu Lan, 2016
Phúc Đình
(1).
Câu thơ xưa của Nguyễn Du xé lòng:
Đầy
nhà vang tiếng ruồi xanh
Rụng
rời khung dệt, tan tành gối mai
Đồ
tế nhuyễn, của riêng tây
Sạch
sành sanh vét cho đầy túi tham!
(2).
Mẹ tôi đã qua đời ngày 26/9/ 2007, hưởng thọ 95 tuổi.
No comments:
Post a Comment