PHÚC ĐÌNH
(Viết theo lời con gái 3 tuổi của đại
tá Trần Quang Khải)
Cha Khải ơi!
Con biết sẽ nói
gì với nội con?
Về ngôi nhà kiểu
Thái Lan cha định dựng
Để nội cuối đời
được ở
Con biết sẽ nói
gì với mẹ con?
Về những buổi
chia tay vội vàng
Khỏe nghe anh!
Mẹ cầm tay cha nhắc
nhở
Con biết sẽ nói
gì với các bạn con?
Về người phi
công dọc ngang bầu trời
Không quản bao
gian lao hiểm nguy
Để giữ gìn Biển
Đông ngàn thuở
Con biết sẽ nói
gì với cô giáo con?
Khi cô không thấy
cha tới đón con về
Như những chiều
còn có cha
Từ bên kia con hẻm
đó
Con biết sẽ nói
gì với bà chủ nhà?
Nơi cha đã thuê
để mẹ cùng con ở trọ
Khi bà hỏi, sáng
nay cha con đi đâu
Mà không ra ngõ
đón cha về?
Ôi bà ơi!
Cha của con đã
vĩnh viễn trở về quê!
Để được đoàn tụ
cùng với ông bà mãi mãi
Để được bảo vệ
quê hương Lạng Giang
Khỏi bầy truyền
kiếp xâm lăng rồ dại
Mà tuổi thơ của
cha đã căm hờn
Vào tháng 2 năm 79
Bà ơi!
Mỗi lần cha đau
chân
Con vẫn thường
bôi dầu gừng bóp cho cha
Sao lần này cha
bị thương lại nằm luôn ngoài biển?
Tới đất liền cha
lại chui vào quan tài bịt kín
Con khóc gào mà
cha chẳng trả lời con?
Cha Khải ơi!
Sao không trả lời
con?
Hà Nội,
21/6/2016
Phúc Đình
No comments:
Post a Comment