Đặng
Huy Văn: Tôi có một người em trai kém tôi hai tuổi. Ngày 20/8/1964,
tôi đã chia tay em trai tôi tại thị xã Hà Tĩnh để ra Hà Nội học đại học. Tết đó
vì nhà quá nghèo nên tôi không có tiền về thăm quê. Mùa hè năm Ất Tỵ, 1965, vì
bom đạn ác liệt nên ba mẹ tôi lại tiếp tục không cho tôi về thăm nhà năm ấy.
Cũng mùa hè đó, em trai tôi phải lên đường nhập ngũ và hơn một năm sau thì chú ấy
đã hi sinh tại tuyến lửa Quảng Bình vào ngày 6/1/1967 tức ngày 26/11 năm Bính
Ngọ, khi em trai tôi vừa tròn 20 tuổi!
Hôm
nay, ngày 26/11 năm Giáp Ngọ, nhân ngày giỗ lần thứ 48 của người em trai, tôi
đã không cầm được nước mắt. Tôi xin chia sẻ với quý vị độc giả gần xa một bài
viết như một nén hương lòng để viếng hương hồn người em trai xấu số của tôi
đang ở trên Thiên Đường hay đang tu ở một chốn Bồng Lai đâu đó.
CHIA TAY
EM TRAI NGÀY ẤY
Chia tay em trai
ngày ấy
Gần năm mươi mốt
năm rồi!
Giờ đã xa nhau
mãi mãi
Mà như còn đó em
tôi!
Khi chia tay em
bật khóc
Vì không thể nói
nên lời
Em mong anh ngày
trở lại
Ai ngờ vĩnh viễn
chia phôi!
Bởi Ất Tỵ chiến
tranh rồi
Anh không được về
hè nữa
Em trai lên đường
nhập ngũ
Đoạn đời mới tuổi
hai mươi!
Hôm nay tròn bốn
tám năm
Ngày em trai lìa
cuộc sống
Thắp nén hương
lòng bái vọng
Cõi Bồng Lai chốn
em nằm!
Thuở ấy xô dân
ra trận
Hô vì “Độc Lập,
Tự Do”!
Ai ngờ hôm nay lộ
diện
Khi quân Trung cộng
vào bờ
Biển Đông cộng Tàu
xâm phạm
Hoàng-Trường Sa
hiến giặc rồi
Chiêu Thống coi
Tàu là bạn
Mời thầu giặc
trúng khắp nơi!
Em về Sơn Dương,
Vũng Áng
Mà xem nhung
nhúc người Tàu
Bởi quan tham cần
ngàn tỷ
Để khi có biến
chuồn mau!
Em về làng xã
mình coi
Dân quê đói
nghèo ngơ ngác
Đi làm thuê khắp
Nam ,
Bắc
“Ô Sin” khắc khoải
xứ người!
Ngày xưa chỉ một
Ông Trời
Nay trời đi đâu
cũng gặp
Trời con, trời
cha các cấp
Dân nghèo bái lạy
khắp nơi!
Trời cần đất dân
phải dời
Dân không dời
đâu có được
Bởi Hiến Pháp là
phép nước
Đất là công thổ,
em ơi!
Trời cần tiền
dân phải cống
Miễn bàn lệ, luật
đúng sai
Để trời nương
cho mà sống
Nhìn cha con
chúng tiêu xài!
Trời trung ương
cao vời vợi
Ba hoa toàn chuyện
viễn vông
Trời địa phương
thì móc túi
Của dân đến cắc
cuối cùng!
Trời quan tham
cao lồng lộng
Ai chống trời
nhiễm xạ ngay
Quan thanh liêm
khui tham nhũng
Đang chờ chết đợi
từng ngày!
Em hi sinh đời
thiệt lắm
Nhưng bù lại được
an lòng
Tin vào “thiên
đường cộng sản”
Tới ngày khuất
núi, xa sông!
Nhưng nếu sống
thì khổ nhục
Bởi thiên đường
chỉ trong mơ
Cuộc sống nay
thành địa ngục
Đến Diêm Vương
cũng bất ngờ!
Xin bái biệt em
lần cuối
Chúc em ở chốn Thiên
Đường
Hãy luôn độ trì đồng
loại
Đang chết dần giữa
quê hương!
Ôi! Tuổi hai
mươi xán lạn
Đã hi sinh giữa
chiến trường!
Để bọn xưng danh
“vô sản”
Tiền nhiều hơn cả
đế vương!
Hà Nội,
16/1/2015
Đặng Huy Văn
No comments:
Post a Comment