2013/12/29

CHÀO NĂM MỚI 2014 VÀ EM ĐÃ VỀ TRÊN QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU!

Đặng Huy Văn: Do cậy con nhà giàu, nên tôi cứ lêu lổng mãi chơi thành ra phải học đi học lại lớp Một tới ba năm. Đầu năm 1953, tôi bước vào lớp Một năm thứ ba thì gặp Diễm Hạnh, một bé gái người công giáo rất xinh xắn kém tôi một tuổi vào học cùng lớp. Mặt bạn ấy nhìn như Đức Mẹ Maria nên nhiều “chàng trai” trong lớp muốn làm thân nhưng bạn ấy không ngờ lại chỉ quí tôi, có thể vì ba bạn ấy cùng làm việc ở xã với chú tôi, nên chúng tôi đã quen nhau từ trước. Mỗi lần tôi ngồi quậy phá trong lớp bị cô giáo đuổi ra ngoài, bạn ấy đều cất sách vở cho tôi, rồi đến cuối buổi lại âu yếm trao lại cho tôi mà không một lời trách móc. Tôi thì vẫn gọi bạn ấy bằng “mày, tao” nhưng trong thâm tâm, tôi rất mến và phục vì bạn ấy đã ngoan lại học giỏi hơn tôi. Chúng tôi cùng học với nhau năm lớp Một rồi đầu năm 1954, cả hai đứa lại cùng lên học lớp Hai với nhau.

2013/12/24

BỨC THƯ NGỎ CUỐI NĂM 2013 CHÚC TẾT SẾP

Đặng Huy Văn: Tôi có một người bạn cùng hoc THPT. Hai mươi năm lại đây, anh ta là một quan chức có máu mặt tại Bộ Xây Dựng, phụ trách việc xây dựng các nhà máy thủy điện trong cả nước. Hôm rồi cùng chúng tôi về họp đồng môn, anh ấy nói đã nghỉ hưu, chỉ còn làm cố vấn cho bộ thôi nên rất cởi mở. Anh ấy nhỏ nhẹ, gia đình anh thật ra chỉ có dăm căn biệt thự thôi. Còn nhà liền kề mặt phố thì đứng tên vợ, tên bạn gái, tên các con nên không nhớ mấy căn vì chúng rải rác ở các thành phố khác nhau. Rồi anh tâm sự, việc lập dự án và xây dựng các nhà máy thủy điện nay đã thành một “đường dây” từ trung ương đến địa phương, nên đâu phải Quốc Hội muốn dừng là dừng được. Nếu không tin, thì hãy cứ chờ xem! Anh ấy cũng thú thật, nếu không có các dự án nhà máy thủy điện, thì ngành điện và ngành thủy lấy gì mà “sống”? Các ngành đó mà không sống được thì các vị trên ấy cũng sẽ bị “đói”! Cho nên thông tin đại chúng cứ thoải mái phản đối, còn việc phải làm thì vẫn cứ làm! Bởi đó là nhu cầu mà cuộc sống đòi hỏi!

2013/12/21

MÙA GIÁNG SINH ĐÃ VỀ TRÊN ĐẤT NƯỚC




Đặng Huy Văn: Năm nào cũng vậy, càng gần lễ Nô-en trời càng lạnh. Nhưng cái lạnh Miền Bắc năm nay quá bất thường, vừa nhiết độ thấp lại liên tục kéo dài buốt giá, sương muối, tuyết rơi dày…Ôi thương quá những đứa trẻ Háng Đồng, Bản Khoang, Mù Căng Chải, Mèo Vạc…trên các rẻo cao Tây Bắc, Việt Bắc đang thiếu ăn thiếu măc, có cháu còn phải cởi truồng giữa tuyết rơi! Liệu đội ngũ các “Ông Già Nô-en” có tới được những nơi đó để tặng quà không? Tại các tỉnh Miền Trung do bão lụt và bị các hồ thủy điện xả lũ cuốn trôi nhà cửa, đường sá…Liệu Nô-en này có đủ cái ăn, cái mặc không?

Rồi các con anh Đặng Ngọc Viết, Đoàn Văn Vươn có “Ông Già Nô-en” nào dám đến tặng quà không? Rồi các cháu nhỏ của các anh hùng Hải Chiến Hoàng Sa năm 1974, liệu chính quyền có cho “Ông Gì Nô-en” đến tặng quà nhân dịp 40 năm ngày giặc Tàu xâm lăng quần đảo Hoàng Sa không? Và còn hàng ngàn trẻ lang thang vé số ở các tỉnh phía Nam, những “Cô Bé Bán Diêm” thời đại Hồ Chí Minh có được ai tặng quà vào đêm Nô-en như những thế hệ trẻ con Tàu lai F1 tại những vùng có công nhân Trung Quốc “đồn trú” không?

2013/12/18

CHỈ VÀI LỜI NHẮN GỬI DƯƠNG CHÍ DŨNG

Đặng Huy Văn: Dương Chí Dũng thân mến! Tôi biết anh qua một bài viết của nhà báo Lê Phương Dung năm 2006, hồi anh mới về nhậm chức chủ tịch HĐQT Vinalines. Theo bài báo đó, anh là một người đàn ông hào hoa, một nhà thơ có thể sánh được với Sóng Hồng. Thơ của anh tràn trề cảm hứng của một nhà thơ “lãng mạn cách mạng” như Tố Hữu…Rồi mấy ngày gần đây được “gặp lại” anh tại tòa án sơ thẩm xét xử anh và đồng bọn, anh vẫn giữ được phong thái ung dung tự tại của một nhà thơ yêu nước, vẫn đẹp trai phong độ như xưa làm nhiều cô gái không thể cầm được nước mắt vì tiếc nuối.

2013/12/15

THƯ CON GÁI GỬI BA NHÂN DỊP LỄ NÔ-EN


Đặng Huy Văn: Năm nào đến dịp Giáng Sinh, Hà Nội trời cũng lạnh. Có năm nhiệt độ xuống thấp nhất năm. Năm nay, tôi đoán đêm Nô-en Hà Nội sẽ lạnh hơn vì còn 9 ngày nữa mới đến Giáng Sinh mà nhiệt độ đã xuống dưới 14 độ C rồi. Sáng nay, có việc phải đi qua trại giam Thanh Xuân ngay gần khu đô thị Xa La nơi tôi ở, tôi chợt nhớ ra, tù nhân lương tâm Đỗ Thị Minh Hạnh vừa bị chuyển trại ra Bắc hôm đầu tháng 10/2013 đang bị giam tại đây. Trời ơi! Một cô gái trẻ Miền Nam chưa quen chịu lạnh lại đang bị bệnh mà nằm trong tù thiếu chăn, thiếu áo ấm thì khổ cực đến thế nào? Tôi vội về nhà lục các trang tài liệu về Minh Hạnh đọc một mạch và không cầm được nước mắt. Tại sao một cô gái trẻ đã giúp công nhân đòi giới chủ tăng lương lại bị bắt? Năm 1930, bố tôi đi rải truyền đơn kêu gọi công nhân nhà máy Trường Thi, Nghệ An đình công đòi giới chủ tăng lương đã bị Pháp bắt giam tù 5 năm tại Kon Tum thì đã đành.

2013/12/13

NĂM NAY VỀ LẠI THĂM THẦY GIÁO

Đặng Huy Văn

Năm ấy về thăm thầy giáo cũ
Vẫn ngôi nhà nhỏ tự bao giờ
Bên lề hẻm ngõ xưa thanh vắng
Mỗi độ hè về nắng ngẩn ngơ

2013/12/04

BIỂN ĐÔNG TỰ BAO ĐỜI LUÔN LÀ CỦA VIỆT NAM!

Đặng Huy Văn: Nhân sắp đến dịp kỷ niệm 40 năm ngày Trung Quốc trắng trợn xâm lược quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam, 19/1/1974, chúng ta hãy suy ngẫm lại xem, đối với Biển Đông và Hoàng -Trương Sa, ai là người có công và ai là kẻ có tội với Tổ Quốc?

Từ ngày bé, tôi đã được học trong sách giáo khoa phổ thông nhắc đi nhắc lại câu “Gia Long cõng rắn cắn gà nhà!” làm cho trong tâm thức của dân Miền Bắc, ai cũng nghĩ Vua Gia Long là một ông Vua bán nước. Sau này, nhờ đọc mạng internet, tôi mới biết được rằng chính Gia Long là triều đại đầu tiên của Việt Nam đã cắm mốc chủ quyền và đưa các quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa cùng Biển Đông vào các văn bản chính thức của quốc gia, có cả bản đồ và địa giới hành chính Hoàng-Trường Sa thuộc tỉnh Quảng Ngãi của nước ta. Tại đảo Lý Sơn, nhà vua đã lập Hải Đội Hoàng Sa với đội thuyền chiến mạnh để bảo vệ Biển Đông và các quần đảo đó. Hàng năm, nhà vua còn cho tổ chức Lễ Khao Lề Thế Lính để tiễn các chiến binh đi bảo vệ Hoàng-Trường Sa và Biển Đông. Mặc dù, từ các triều đại trước đó như Lý, Trần, Lê ngư dân và binh lính ta đã ra Hoàng Sa, Trường Sa đánh cá và thu thập các sản vật ở ngoài hai quần đảo đó về dâng vua. Toàn bộ hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa cùng Biển Đông đã giữ được đến năm 1954.

2013/12/01

LỜI TÂM SỰ CỦA ÔNG CHẤN VỚI HƯƠNG HỒN CỦA NGƯỜI CHA

ĐẶNG HUY VĂN
(Viết tặng ông Nguyễn Thanh Chấn bị án tù chung thân oan uổng)

Mười năm đằng đẳng trong lao
Án oan con chịu ai nào đoái thương?
Đêm đêm nhìn bốn bức tường
Thương cha xác gửi chiến trường, cha ơi!
Oan khiên kêu đã thấu trời
Vợ hiền đã đến nhiều nơi giải bày
Trời cao biển rộng đất dày
Gặp ai để tỏ oan này, thưa cha?